Đem hạt bắp gieo xuống đất sẽ mọc thành cây bắp
và sẽ cho ra trái bắp. Nhân nào quả đó, thật đơn giản. Nhưng với pháp môn Niệm-Phật,
thì cái Nhân-Quả này trở nên tuyệt vời vô cùng. Nhân
là Niệm-Phật, và Quả thu
được là Thành Phật. Nhiều người vì không biết được cái nhân địa
thành Phật trong pháp môn Niệm-Phật, thành ra cứ tưởng câu A-Di-Đà Phật là quá
bình thường. Đâu ngờ rằng Niệm Phật là
Nhân - Thành Phật là Quả. Đây đúng là đỉnh cao của Nhân-Quả. Chính vì
thế mà những vị Bồ-Tát Thập-Địa, Cửu-Địa, Bát-Địa, Thất-Địa là những vị Địa-Thượng
Bồ-Tát trên cõi Hoa-Nghiêm ngày đêm đều niệm Phật.
Trong Thiền-Tông có câu “Minh Tâm Kiến Tánh”.
Minh tâm là tâm mình sáng ra, tâm mình được khai mở ra. Kiến tánh là thấy được
Chơn-Tâm Tự-Tánh của mình. Khi kiến tánh thì thành Phật.
Mỗi pháp môn có mỗi phương cách đi vào Chơn-Tâm
Tự-Tánh. Người niệm Phật thì đi thẳng vào Chơn-Tâm bằng cách niệm Phật. Niệm Phật
là con đường về với Chơn-Tâm ngắn nhất. Tại vì “A-Di-Đà Phật” chính là Chơn-Tâm Tự-Tánh của mỗi người chúng ta.
Như vậy bây giờ làm sao mà thấy được Chơn-Tâm Tự-Tánh
đây? Người nào nghe lời Phật dạy, quyết lòng niệm câu A-Di-Đà Phật, niệm thẳng
cái Chơn-Tâm Tự-Tánh thì Chơn-Tâm Tự-Tánh khai mở.
Chính vì thế mà đức Quán-Thế-Âm Bồ-Tát, Ngài Văn-Thù
Sư-Lợi Bồ-Tát tuyên dương pháp môn Niệm Phật là pháp môn đệ nhất trong tất cả
các pháp môn. Ngài
Đại-Thế-Chí là người tuyên dương pháp môn Niệm Phật đầu tiên trên pháp giới,
Ngài nói quyết lòng niệm Phật tương tục đi thì Chơn-Tâm Tự-Tánh khai mở. Chính
vì thế, pháp môn Niệm Phật nghe thì đơn
giản, thấy thì tầm thường, nhưng quả thực là pháp môn vi diệu đệ nhất.
Hôm nay chúng ta tin vào câu A-Di-Đà Phật. Chư
vị phải mừng lên, là sở dĩ trong nhiều đời nhiều kiếp chúng ta đã có cái vốn lớn
lắm rồi. Nhờ cái vốn lớn đó dồn lại đây, nên trong thời mạt Pháp này chúng ta gặp
câu A-Di-Đà Phật tin tưởng mà niệm. Bây giờ xin chư vị mạnh dạn bồi dưỡng cái
niềm tin cho vững vàng lên, để trong một đời này chúng ta vãng sanh về
Tây-Phương Cực-Lạc, chúng ta
thành quả vị Phật. Mong Chư vị hiểu được như vậy, mới giữ tâm vững vàng, yên
chí mà đi.
Chúng ta đang nói đến chữ TÍN,
tin có Nhân có Quả.
Xin chư vị nhớ cho, Nhân Niệm Phật thì Quả Thành Phật. Chúng ta có đầy đủ tất cả
những nhân duyên đó. Hôm nay xin nhắc lại để mong chư vị:
- Đừng
đem cái Nhân Thành Phật này mà đặt vào những thứ thần thông, phép lạ... Cầu thần
thông phép lạ, thì với cái Nhân này thay vì thành Phật lại thành một ông Tiên
trong sáu đường sanh tử.
- Đừng
đem cái Nhân Thành Phật này mà đặt vào chỗ tham chấp. Vì có tâm tham lam, thì
Nhân này thay vì thành Phật lại thành loài Ngạ-Quỷ đói khát.
- Đừng
đem cái Nhân Thành Phật này mà đặt tại cõi Ta-Bà, ví dụ như cầu danh văn lợi dưỡng,
cầu sự nghiệp tiền tài, cầu an khang tráng kiện, thì chúng ta sẽ ở lại trong cảnh
lục đạo luân hồi này mà chịu nạn, chứ không thể thành đạo được.
Chính
vì vậy, xin khuyên chư vị hãy đem cái nhân này đặt ở trên cõi Tây-Phương Cực-Lạc
đi, tức là hãy kết duyên với cõi Tây-Phương Cực-Lạc, thì cái Nhân Thành Phật
này cho chúng ta về được Tây-Phương. Tất cả Nhân-Duyên-Quả Báo này tự chính
chúng ta sắp đặt lấy. Về được Tây-Phương Cực-Lạc, thì cõi nước đó là cõi của
Chơn-Tâm Tự-Tánh, Chơn-Tâm Tự-Tánh gặp duyên sẽ tự nhiên hiển lộ ra mà chúng ta
thành Phật. Chính vì thế, mong chư vị trân quý cơ hội này để thành đạo.
Từ vô
lượng kiếp qua, cái nhân Phật chúng ta luôn luôn có sẵn, chỉ vì cái duyên đặt
không đúng chỗ, nên chúng ta mãi bị trầm luân trong bể khổ. Phật Tánh của chúng
ta là cái Nhân vẫn có ở tại đây,
bây giờ hãy đặt nó cho đúng vào môi trường, tức là đúng duyên, thì tự nhiên
chúng ta sẽ thành tựu đạo quả.
khi đã nghĩ đến tìm đường thoát vòng sanh tử
luân hồi thì mong chư vị phải nhớ cho, đức Thế-Tôn dạy rằng, trong thời chánh
pháp một người tu hành chỉ cần gìn giữ giới luật đầy đủ nghiêm minh cũng có thể
thành đạo. Đến thời tượng pháp thực hiện thiền định có thể giải thoát. Nhưng đến
thời mạt pháp, thì chỉ còn pháp môn niệm Phật mới có năng lực giúp cho một người
vượt qua sanh tử luân hồi, vãng sanh thành đạo. Đã niệm Phật rồi mà giờ đây chư
tổ còn nói rằng, người niệm Phật mà không được hộ niệm, không có sự trợ duyên
cho họ trước những giây phút ra đi, thì 1.000 người niệm Phật, nhiều lắm cũng
chỉ có 2 người, 3 người, 4 người, 5 người…được phước
phần vãng sanh, còn 995 người kia vẫn còn bấp bênh, khó khăn vô cùng!...
Tại sao vậy? Nên nhớ càng về sau nghiệp chướng
của chúng sanh càng nặng, oan gia trái chủ càng nhiều, và vọng tưởng càng lớn.
Lúc tỉnh táo thì niệm Phật leo lẻo, cứ tưởng vậy là thành tâm, tưởng mình được
nhất tâm bất loạn, tưởng mình ngon hơn thiên hạ, v.v... Nhưng khi ngã một căn bệnh
xuống thì tất cả tinh thần niệm Phật đều tan biến mất hết, đối diện với một bệnh
khổ thường khiến cho người niệm Phật không còn là người niệm Phật nữa, mà là
người sợ bệnh, người sợ chết, người thương con nhớ cháu, người quyến luyến gia
tài, tham chấp sự nghiệp, danh vọng, v.v... Chính vì tâm không buông xả tình chấp
thế gian, nên pháp đại cứu tinh của Thế-Tôn cũng trở nên yếu đi, dù có hộ niệm
cũng khó cứu được người đó vãng sanh Tịnh-Độ.
Hiểu được như vậy, mong chư vị hãy bắt đầu cố gắng
nghiên cứu phương pháp hộ niệm cho thật cẩn thận. Hãy bỏ công ra mà tìm hiểu đi,
rồi chư vị sẽ phát hiện ra rằng, phương pháp hộ niệm có vẻ thấp kém, cụ thể,
đơn giản... ngồi trước người bệnh niệm A-Di-Đà Phật mà lại giúp được họ vãng
sanh. Thật sự vi diệu bất khả tư nghì!
Hãy nghĩ thử, nếu không phải là một pháp vi diệu
thì làm sao có thể cứu một người phàm phu tội chướng sâu nặng ra đi để lại tướng
hảo bất khả tư nghì như vậy? Có những người ra đi hương thơm bay ra. Chính Diệu
Âm này đã tận mắt thấy những người ra đi, ngày đó cả cái vườn hoa tự nhiên nở
trắng xóa. Thực sự có những chuyện lạ lùng, ngoài sự tưởng tượng của mình.
Xin thưa với chư vị, một đại pháp dành cho
chúng sanh trong thời mạt pháp này được cứu độ chính là câu A-Di-Đà Phật. Hãy
làm sao giúp cho một người niệm được câu
A-Di-Đà Phật, thực sự phát nguyện cầu vãng sanh, thì người đó sẽ được vãng
sanh. Còn nếu chúng ta lơ là pháp hộ niệm, cứ đơn thuần nghĩ rằng, người đó tu
hành mấy chục năm rồi, niệm Phật năm chục năm rồi thì chắc chắn được vãng sanh
thôi, chứ có gì đâu mà lo lắng. Không phải vậy đâu.
- Mấy chục năm niệm Phật, nhưng trước giờ phút
ra đi họ niệm Phật không được!...
- Mấy chục năm qua họ nguyện vãng sanh, nhưng ở
giờ phút ra đi họ nguyện không được!...
- Mấy chục năm trường người ta niệm Phật, tưởng
rằng có tín tâm, nhưng đến lúc nằm xuống thì tín tâm bay mất hết!...
Chỉ có những người chưa bị bệnh, còn tỉnh táo đến
ngồi trước người bệnh đó hướng dẫn nhắc nhở họ, thì may ra mới giúp người bệnh
trở về được với ba món tư lương Tín-Nguyện-Hạnh một cách cụ thể, nhờ vậy mà họ
vãng sanh.
Mong chư vị cố gắng, hãy bỏ thêm chút thời giờ nghiên cứu lại pháp hộ niệm, thì tự nhiên chư vị sẽ có khả năng giúp người vãng sanh. Mà cứu người tức là cứu chính mình vãng sanh vậy.( Hộ Niệm Chú Ý 04)
Nam Mô A di Đà Phật
Copyright 2017 © Designed by Gowebbi. All rights reserved.
leave a comment